A Mạch – chương 104

CÕI LÒNG

 

Lời nói tuy thoải mái, nhưng lại không dấu được sự đau khổ bên trong, Đường Thiệu Nghĩa nghe mà mặt mày rung động, nhẹ nhàng đặt tay lên tay A Mạch, muốn khuyên giải an ủi nàng vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nắm chặt tay A Mạch, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, trên người ngươi có thương tích, trước hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

 

A Mạch quay đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa, hỏi: “Đại ca, nếu ta cũng từng nói dối huynh, huynh có oán ta hay không?”

 

Đường Thiệu Nghĩa hơi cân nhắc một chút, thành thật sự đáp: “A Mạch, ngươi và ta cùng nhau ra khỏi thành Hán Bảo đến Dự Châu, rồi xông pha trên núi Ô Lan, chiến đấu ở Thái Hưng, cùng trải qua sinh tử, là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, miệng nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi vẫn còn gọi ta một tiếng đại ca, ta vẫn sẽ là  huynh đệ của ngươi.”

 

Trong lòng A Mạch bất chợt dâng lên cả trăm vị, trong mắt có ngấn lệ, vội vàng quay đầu vào phía trong dấu diếm. Đường Thiệu Nghĩa thấy khóe mắt nàng lấp lánh lệ quang, theo bản năng đưa tay định lau, nhưng chưa kịp chạm vào hai má của A Mạch thì bỗng chợt giật mình, vội vàng thu tay lại, mặt nóng bừng.

 

A Mạch chợt tỉnh táo, lo lắng quay lại hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, ngươi đã hạ quyết tâm rời khỏi quân Giang Bắc?”

 

Mi mắt Đường Thiệu Nghĩa cụp xuống, che khuất thần sắc phức tạp vừa lóe lên trong mắt,  gật đầu đáp: “Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, chi bằng cứ dứt khoát rời đi có khi lại hơn.”

 

A Mạch nghĩ ngợi một lát, nghiêm sắc mặt nói: “Nếu đại ca đã quyết định rời đi, vậy thì nên đi cho sớm.” Nàng thấy thần sắc biến ảo trong mắt Đường Thiệu Nghĩa liền giải thích: “Ta nhận được tin tức rất chính xác, tình hình chiến sự tại Vân Tây đang hết sức căng thẳng, trong triều vì tránh lâm vào thế hai mặt thụ địch, cho nên muốn đẩy nhanh việc ký kết hòa ước với thát tử, trừ phía đông Ký Châu và Sơn Đông, toàn bộ vùng Giang Bắc đều phải nhượng lại cho thát tử, ít ngày nữa quân ta nhất định phải di chuyển về Giang Nam.”

 

Đối với kết quả nghị hòa, Đường Thiệu Nghĩa mặc dù đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng khi thực sự nghe thấy kết quả này, thì vẫn tức giận đến lông mày dựng đứng lên, một quyền đấm mạnh xuống giường, căm hận nói: “Trong triều làm như vậy rõ ràng chính là uống rượu độc để giải khát đây mà!”

 

Tâm tư A Mạch xoay chuyển, nói: “Một khi hòa ước được ký kết, triều đình vì đề phòng quân ta có thể bất ngờ làm phản, tất sẽ tìm cách áp chế các tướng lãnh trong quân, đến lúc đó nếu đại ca muốn đi, sợ là không dễ, chi bằng thừa dịp hiện giờ đàm phán chưa xong mà sớm rời đi là tốt nhất.”

 

Đường Thiệu Nghĩa cụp mắt trầm mặc một lát, rồi đưa mắt nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn theo quân đi về phía nam?”

 

A Mạch khẽ cười khổ, ánh mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa chăm chú, thành khẩn nói: “Ta vốn còn chưa xong việc, cho nên phải ở lại trong quân, về sừ tình cụ thể trong đó ta tạm không thể nói, đại ca, ta không muốn phải nói dối huynh.”

 

Đường Thiệu Nghĩa ánh mắt ngưng đọng, nói: “Ta hiểu, ta không hỏi nữa.”

 

A Mạch cố gắng ngồi dậy, lại yên lặng nhìn Đường Thiệu Nghĩa một lát, lúc này mới nói: “Đại ca, từ biệt lần này không biết khi nào mới gặp lại, ta vẫn chỉ có câu nói trước kia, chỉ mong đại ca và ta đều còn sống!”

 

Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười, đáp rành mạch từng từ một: “Được! Chúng ta, chúng ta nhất định đều phải còn sống!”

 

Hai người nhìn nhau một lát, cùng mỉm cười. Sau đó Đường Thiệu Nghĩa lại nghiêm sắc mặt nói: “A Mạch, nếu ngươi vẫn gọi ta là đại ca, đại ca có mấy lời này muốn nói với ngươi, ngươi thông minh thiên bẩm, chỉ cần gặp cơ duyên thích hợp, chuyện nổi danh chỉ là sớm muộn. Đại trượng phu lập thân vốn cần kiến công lập nghiệp, nhưng cũng không thể vì chuyện công danh mà cố tình phụ lại ân nghĩa, bỏ mặc dân chúng.”

 

A Mạch cúi đầu trầm mặc không nói, Đường Thiệu Nghĩa chỉ sợ A Mạch lơ đễnh, lại nói thật thấm thía: “Hiện nay, phần lớn non sông vùng Giang Bắc của ta đã bị thát tử xâm chiếm, phản quân Vân Tây lại từng bước tới gần, dân chúng đừng nói đến của cải, mà ngay cả tánh mạng cũng khó bảo toàn. A Mạch, ngươi và ta đều là người Nam Hạ, cha mẹ huynh muội chúng ta cũng là người Nam Hạ, bảo vệ bách tính Nam Hạ cũng chính là bảo vệ phụ mẫu, huynh muội của chúng ta… A Mạch! Ngươi có nghe không?”

 

Đường Thiệu Nghĩa càng nói, ngữ khí càng thêm phần nghiêm khắc. A Mạch ngẩng đầu, nhìn Đường Thiệu Nghĩa cười, đáp: “Ta đang nghe.”

 

Đường Thiệu Nghĩa thấy nàng trả lời hời hợt, sắc mặt lại càng trầm xuống, ngữ khí càng nặng nề hơn: “A Mạch, một mệnh lệnh sai lầm của người cầm quân sẽ đánh đổi bằng tính mạng của binh lính! Thủ hạ của ngươi có hàng trăm, hàng ngàn tướng sĩ, chỉ một sơ xuất của ngươi sẽ đẩy họ vào chỗ chết! Những người này đều là nam nhi tốt của Nam Hạ ta, là cha, là anh, là con của bá tánh, bọn họ đi theo ngươi không phải vì công danh lợi lộc cá nhân, mà vì bảo vệ quốc gia, bảo vệ già trẻ lớn bé trong nhà! Bọn họ giao tính mạng của mình vào tay ngươi, ngươi nhất định phải trân trọng chuyện sinh tử của bọn họ, nếu như điểm ấy mà cũng không làm được! Ngươi cũng đừng đứng ở vị trí cầm quân nữa!”

 

A Mạch chưa từng nghĩ Đường Thiệu Nghĩa sẽ đột nhiên nói những lời cay độc như thế, kinh ngạc nhìn anh ta, sửng sốt kêu lên: “Đại ca…”

 

Thấy A Mạch phản ứng như thế, Đường Thiệu Nghĩa phát hiện mình đã nặng lời, bất giác có chút xấu hổ, ánh mắt không được tự nhiên nhìn đi nơi khác, trầm mặc một lát rồi mới khẽ thở dài, thấp giọng nói: “A Mạch, đại ca không phải đồ ngốc, tâm tư của ngươi, đại ca cũng có thể đoán được vài phần, đại ca không ngăn cản ngươi, chỉ cần ngươi trung quân ái quốc, bảo vệ bách tính, đại ca cam tâm tình nguyện…” Nói được nửa chừng, Đường Thiệu Nghĩa lại không nói nữa, một lúc lâu sau mới lại tiếp tục: “Nhưng đại ca tuyệt không thể để cho ngươi đem cả trăm ngàn tính mạng của người khác ra làm bước đệm cho dục vọng của mình.”

 

Đường Thiệu Nghĩa nói ra những lời như vậy, khiến cho A Mạch không khỏi trợn tròn mắt, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, mím chặt môi, nhìn Đường Thiệu Nghĩa nói: “Đại ca, ngươi nhìn ta đi.” A Mạch vẻ mặt rất nghiêm túc, thong thả nói thật rõ ràng: “Đại ca, ta tòng quân thực sự không phải vì cứu dân cứu nước, nhưng cũng không phải vì ham công danh lợi lộc. Ta chỉ muốn bảo vệ niềm vinh quang của phụ thân ta, người cũng từng là một quân nhân Nam Hạ, ba mươi năm trước từng chống lại thát tử, bình định tứ phương, chiến công hiển hách, không ngờ cuối cùng lại chết trong tay nghĩa tử của mình.”

 

Vết thương dưới sườn A Mạch lại đau nhói, mỗi lần hít thở đều đau dội lên, nàng đành phải ngừng lại, nhắm mắt một lát, lúc này mới tiếp tục nói: “Nghĩa  tử đó là một đứa trẻ mồ côi được phụ thân ta thu dưỡng từ trong chiến tranh loạn lạc, lý do hắn ta giết người đã có công ơn giáo dưỡng với mình là vì quốc thù gia hận.”

 

Đường Thiệu Nghĩa không biết A Mạch có thân thế như vậy, nghe xong, trên khuôn mặt chợt hiện đầy nét thương cảm, hai tay nắm chặt bả vai A Mạch, nhịn không được mà kêu lên: “A Mạch.”

 

Khóe môi A Mạch nhếch lên một nụ cười châm chọc, nhẹ giọng nói: “Cái gì mà quốc thù gia hận, chẳng qua là e ngại uy danh của phụ thân ta mà thôi! Nên ta càng muốn để cho người nọ biết, Nam Hạ mặc dù không có phụ thân ta, cũng sẽ không để cho người khác biến thành thịt cá trên thớt, phụ thân có ta, Nam Hạ có ta!”

 

A Mạch chưa bao giờ nói về thân thế của mình với người khác, cho dù có người hỏi, nàng cũng chỉ nói hàm hồ mấy câu cho qua chuyện, giờ lại dùng khẩu khí bình thản, chậm rãi nói với Đường Thiệu Nghĩa. Đường Thiệu Nghĩa nghe mà vừa kinh ngạc vừa mắc cỡ, kinh ngạc vì A Mạch lại có thân thế thế như vậy, mắc cỡ vì anh ta lại hiểu lầm A Mạch, sợ nàng sẽ dùng tính mạng của tướng sĩ để đổi lấy quyền thế danh vọng. Đường Thiệu Nghĩa vốn không phải người có khẩu khiếu lanh lợi, giờ phút này biết mình nghĩ oan cho A Mạch, liền âm thầm tự trách bản thân, vì thế nhất thời lại không biết nên nói cái gì mới tốt, vài lần há miệng, nhưng rồi lại không thể nói ra lời nào.

 

A Mạch cũng chỉ thản nhiên cười, nói: “Đại ca, là ta không tốt, không nên gạt huynh như vậy.” Nàng không để Đường Thiệu Nghĩa kịp trả lời, lại nói thêm: “Đại ca, huynh đừng hỏi cha ta là ai, cũng đừng hỏi danh tính người kia là ai, được không?”

 

Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn A Mạch, hai tay không tự giác nắm chặt lấy bả vai A Mạch, trầm giọng đáp: “Được, ta không hỏi.”

 

Giờ phút này, cõi lòng A Mạch đã vững vàng trở lại, trái lại, cảm xúc trong lòng Đường Thiệu Nghĩa lại khuấy động không ngừng, A Mạch sợ anh ta trong lúc nhất thời xúc động sẽ kéo mình ôm vào lòng, vội hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa nhếch miệng cười, cố ý trêu chọc nói: “Đại ca, tay huynh mà dùng thêm chút lực nữa là có thể gỡ được hai cánh tay của ta xuống đấy.”

 

Đường Thiệu Nghĩa nhất thời quẫn bách, vội vàng buông lỏng tay ra, đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Trương Sĩ Cường bưng cơm canh từ ngoài cửa nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa ở trong phòng không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Đường tướng quân? Ngài đến khi nào vậy?”

 

Đường Thiệu Nghĩa đỏ mặt gật gật đầu, cũng không trả lời câu hỏi của Trương Sĩ Cường, chỉ quay đầu nói với A Mạch: “Ngươi nhanh ăn cơm đi, ta về trước đây.” Nói xong, không đợi A Mạch trả lời liền vội vã đứng dậy đi ra ngoài.

 

Trương Sĩ Cường nhìn thấy thật kỳ quái, nhịn không được quay đầu hỏi A Mạch: “Đại nhân, Đường tướng quân làm sao vậy?” Lời còn chưa dứt, Đường Thiệu Nghĩa vừa ra khỏi cửa đã quay lại, đến trước đầu giường của A Mạch, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

 

A Mạch ngửa đầu nhìn anh ta, ngạc nhiên nói: “Đại ca, làm sao vậy?”

 

Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa vẫn còn chút ửng hồng, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng khi mở miệng chỉ là câu: “Ngươi nhanh ăn cơm đi!”

 

Nói xong lại xoay thẳng người bước đi. Trương Sĩ Cường bưng cơm canh đứng trước giường A Mạch, nhìn mà chẳng hiểu gì. Thần sắc A Mạch cũng đầy phức tạp nhìn theo bóng dáng kích động của Đường Thiệu Nghĩa, nhất thời có chút thất thần.

 

Bên ngoài phòng, mặt trời dù đã ngả về tây nhưng sức nóng lại vẫn vô cùng gay gắt. Đường Thiệu Nghĩa bước nhanh ra khỏi tiểu viện của A Mạch rồi mới dừng lại, chậm rãi mở lòng bàn tay vẫn nắm chặt ra. Trong lòng bàn tay, một khuyên tai bạc phản chiếu ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt, chính là vật mà hôm qua ở cửa hàng trang sức A Mạch nhìn đến ngây người. Đường Thiệu Nghĩa cúi đầu yên lặng nhìn một lát, đem khuyên tai cẩn thận để vào trong hà bao tùy thân, lại quay đầu đưa mắt nhìn tiểu viện của A Mạch, lúc này mới nhanh chóng rời đi.

 

Cũng ở trong thành Thái Hưng, Thường Ngọc Thanh một mình ngồi dựa vào gốc cây hòe sau hậu viện, ước chừng đã ngồi đó cả nửa ngày. Thôi Diễn vài lần mượn cớ đi qua, cũng không khiến Thường Ngọc Thanh chú ý, lần cuối cùng, khi Thôi Diễn thật sự không còn kiên nhẫn nữa, lập tức đi đến trước mặt Thường Ngọc Thanh, kêu lên: “Đại ca!”

 

Thường Ngọc Thanh cụp mi mắt xuống không biết cân nhắc cái gì, thần trí chẳng biết lạc ở đâu, khẽ “Hử” một tiếng.

 

Thôi Diễn nhìn mà không thở nổi, lại lớn tiếng kêu một tiếng: “Đại ca”, Thường Ngọc Thanh lúc này mới đưa mắt nhìn Thôi Diễn, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

 

Thôi Diễn đặt mông ngồi đối diện với Thường Ngọc Thanh, phẫn nộ nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân, huynh nếu thực sự thích nàng như vậy, thì cứ đoạt nàng về, trước đưa vào động phòng rồi sau hãy tính! Khi gạo đã nấu thành cơm, nàng chẳng lẽ còn không ngoan ngoãn đi theo huynh sao!”

 

[Cuốn thứ 4 hoàn ]

 

 

 

 

61 Comments (+add yours?)

  1. Xuân Ngọc
    Dec 16, 2011 @ 16:31:24

    Tem tem =p~

    Reply

  2. Xuân Ngọc
    Dec 16, 2011 @ 16:32:03

    Yeah! không uổng công ta chờ từ sáng tới giờ, hôm nay xí tem trước đọc sau, kaka

    Reply

  3. hihihaha
    Dec 16, 2011 @ 17:08:05

    thuong DTN qua

    Reply

  4. iluvmami
    Dec 16, 2011 @ 17:16:45

    Haiya, không có được đâu, “gạo nấu thành cơm” á? Không được, thà không ai thành đôi thì em còn ko có hối tiếc. Nhưng lại đi thành với TNT thì không ổn chút nào đâu. Huhu, TT^TT, Dịch Chi ơi hỡi Dịch Chi, huynh mê công danh quá làm gì, để ngay cả bản thân được một lần đối diện với chị và nói “Ta thích ngươi” cũng không có. Trời ơi, sao số mình khổ thế chẳng biết, lỡ “nhìn trúng” anh TDC òi, nên giờ gặp ai cũng thấy không vừa mắt. Mô phật, tội lỗi, tội lỗi

    Reply

    • hein
      Dec 16, 2011 @ 17:34:41

      ủng hộ anh Thanh. Gạo nấu thành cơm đê!!!. Đọc mấy chương này của chị Chanh làm tổn hại nơ ron thần kinh chị em quá, mấy anh chẳng quyết đoán j cả một tiếng ILU mà cũng hok nói đc. DIễn ca! anh Thanh hổng dám làm thì anh tạo cơ hội cho ảnh đi chứ e ngồi ngoài ngóng ảnh hoài còn muốn phát hỏa nữa là anh:~>

      Reply

    • hein
      Dec 16, 2011 @ 17:46:08

      lúc đầu ta cũng ngắm trúng anh Chi, ko vừa mắt anh Thanh. Cơ mà càng ngày càng thấy anh Chi sắt đá quá, còn a Thanh càng ngày càng càng cutie.thôi thì ủng hộ ảnh vậy+_+

      Reply

    • Lykhach
      Jan 28, 2013 @ 10:27:19

      Ta cũng như nàng, trót nhìn trúng anh Chi rồi nhưng mà anh này chẳng thấy động tĩnh gì cả, Ta sốt ruột quá. Mẹ anh ý đã dặn là : Giữ được nữ nhi cần phải có cái tình. Haizz đợi lúc anh tỉnh thì người đi mất rồi.

      Reply

  5. hein
    Dec 16, 2011 @ 17:24:51

    top 5.lâu lắm rồi mới ngoi lên đc top bảng xếp hạng:p

    Reply

  6. vicky
    Dec 16, 2011 @ 17:25:46

    Thích câu cuối của Thôi Diễn quá đi…….
    Thanks mẹ Cún nhiều

    Reply

  7. hein
    Dec 16, 2011 @ 17:37:58

    chờ mấy soái ca này động mồm lâu quá (nói chi đến động tay động chân)=.=. BÂY GIỜ ANH NÀO NÓI YÊU MẠCH TỶ TRƯỚC EM NHẤT QUYẾT ỦNG HỘ ANH ĐÓ =.=

    Reply

  8. hoahoa
    Dec 16, 2011 @ 18:11:39

    anh Thanh ngày càng đắm chìm với AM rùi
    thương TNT quá đi
    nhưng có lẽ chỉ có DTN mới có thể đi cùng AM đến hết con đường
    thanks ss

    Reply

  9. huongmai
    Dec 16, 2011 @ 19:48:43

    có gạo nấu thành cơm thì với cá tính của AM còn lâu mới theo Thanh ca ah, sao hai người lại đứng trên hai chiến tuyến chứ, huhu, nghe nói truyện nè kết thúc mở, thế thì chẳng thành rùi. em thì em vẫn thích truyện có kết thúc hẳn hoi cơ, cứ để cho đọc giả tự tưởng tượng thì chẳng biết đi đến đâu

    Reply

  10. Thi Anh
    Dec 16, 2011 @ 21:50:30

    Tks mẹ Cún

    AM quá lý trí, quá mạnh mẽ nên chẳng huynh nào có cơ hội nói lời yêu với nàng cả. ĐTN thì vẫn xấu hổ vì tưởng nàng làm nam nhân, TDC coi ngôi vua là trên hết, TNT đã ôm, đã thổ lộ “ta thích ngươi” mà lúc chém nàng 1 đao thì ko nghĩ cho kỹ giờ thì ân hận khôn nguôi, TK có lẽ nặng lòng với AM nhất nhưng ko còn tư cách để nghĩ đến nàng. AM được lắm người yêu mà không có được thanh thản để yêu ai cả.

    Reply

  11. ny
    Dec 16, 2011 @ 23:01:24

    hay qua

    Reply

  12. gaquay
    Dec 16, 2011 @ 23:47:36

    AM đâu phải hạng nữ nhân tầm thường, lấy chuyện gạo nấu thành cơm ra ép nàng thì wa’ ngây thơ rùi
    tự nhiên thấy anh Thanh dễ thương wa’ đang yêu có khác
    anh Nghĩa ui đến đây vs em nè, sao a khờ khạo thế chậc chậc bi h kiếm đc người như anh hơi hiếm đó

    Reply

  13. Mẹ tí
    Dec 17, 2011 @ 08:48:43

    Anh Thanh ngồi ngẩn cả ngày…trừ duy nhất lần trước thua là thấy anh í ngồi im, chứ lúc nào cũng thấy anh chạy loăng quăng à! Lần này ko thua mà vẫn ngồi im. He he, có tơ lòng rồi có khác!. Nói chung anh TD đúng là ngây thơ, chị Mạch có giống nữ nhân bình thường ko? chị ấy ra trận, giết địch, dụng binh… có thua gì anh ko? có khi còn hơn. Giở cái món gạo nấu thành cơm ra mà được à, cẩn thận ko được còn bị…th..i..ế… nữa đó! Anh Thanh ngu sao mà làm theo anh nói.
    Nhưng mà nói thật, cứ đọc đoạn có anh TD lại thấy anh này dễ thương ko chịu được. Như trẻ con mới lớn, suy nghĩ ngây thơ, bồng bột. Được cái ngoan, nghe lời đại ca, thẳng thắn có gì nói đấy. Hehe! giá có được thằng em như thế nhỉ?

    Reply

    • hein
      Dec 17, 2011 @ 19:43:18

      sis giống em quá. em cũng thấy ảnh dễ thương hà. tuyến nhân vật phụ thì em thik nhất ảnh với cái anh gì chết ở núi Ô Lan để cản đường cho AM chạy trốn ý (trước khi chết còn ăn đậu hủ chị nữa chớ=.=). Nhưng mà Diễn ca cũng đáng thương lắm nà. Kẻ thù đâm mình một nhát,khiến cho bị biến giọng đi, rồi bị bắt làm tù binh… mà khi xuất hiện trước mắt muốn giết cũng ko đc, lại còn pải khó xử với Thanh ca nữa.haizz.Diễn ca em xí phần anh nha:-XX

      Reply

  14. tiểu vương gia
    Dec 17, 2011 @ 09:31:09

    ôi trời,mẹ tí nói chỉ có đúng trở lên…..đọc đến đoạn TNT ngồi thẫn thờ,thần trí ko biết lạc đi đâu….. mà vừa ngọt ngào vừa đau lòng …hic hic….may mà Thôi Diễn ko thích AM nhà ta,chứ ko thì có thể là bị ..th..i..ế…thật…hihi

    Reply

  15. Alla
    Dec 17, 2011 @ 10:31:34

    Ối giời, đọc 2 chương này công tư lẫn lộn làm em đau hết cả đầu nhức hết cả tim.
    Cái không khí giữa TDC và AM cũng có cái ý vị riêng. Ủy khuất của AM dành riêng cho ĐTN cũng làm mình rưng rưng xúc động, khúc cuối lại còn bonus thêm cả anh Thanh ngẩn ngẩn ngơ ngơ nữa chứ. Không biết mọi người nghĩ thế nào, hay cứ tự nhiên ném đá thoải mái chứ mình thì mình nghĩ trong tận sâu tâm hồn A Mạch thực chất đã không còn là nữ nhân nữa roài. À, có bạn nào giống mình khoảng 4,5 ngày nay không vào được wordpress bằng FF ko, cứu với

    Reply

    • CÚN CON SAY SỮA
      Dec 17, 2011 @ 22:27:18

      co the FF cua em dung la phien ban cu chang?

      Reply

      • Alla
        Dec 17, 2011 @ 22:42:28

        Ủa, nhưng em không thấy nó kêu update gì hết trên. Mà đang phải vào bằng Urtrasuf + IE. Mà cũng là bập bõm lắm mới đau. Ôi mà các editor toàn trú ở WP mới khổ thân em.

      • CÚN CON SAY SỮA
        Dec 18, 2011 @ 19:22:24

        Có lần FF của chị cũng không vào được WP. Sau đó chị gỡ đi cài lại phiên bản khác. Nếu hiện giờ em vẫn không vào được FF thì hoặc là FF em đang dùng bị lỗi, hoặc là máy nhiễm virut.

  16. Người đang phát cuồng vì Bàn tử ca Bàn tử ca ca TT^TT
    Dec 17, 2011 @ 10:59:39

    chẹp, Tên TD ngốc quá, chị AM mà có thể vị vụ nấu gạo thành cơm mà từ bỏ thù hận của mình sao, mơ tưởng hão huyền >_<
    Em ko thích anh TNT chút nào a
    đặt nặng chuyện quốc gia đại sự quá khó có thể thành đôi với mạch tỷ đk
    theo em thì anh TSC mới là nhất, có ai đồng ý với em không a

    Reply

    • hein
      Dec 17, 2011 @ 19:51:16

      không:P.giả sử 2 người cùng 1 phe, or 2 ng 2 nước nhưng chỉ là lương dân bt (hay có tí chức tước cũng đc), or 1 ng là tướng quân nước này 1 ng là lương dân nc kia thì khác..đằng này anh chị lại là tướng quân quan trọng của 2 nước lại còn đang trong thời kỳ chiến tranh, mình nghĩ anh Thanh đã quá nhiều lần chiếu cố AM rồi. nếu anh Thanh ở vị trí TDC mình tin là ảnh đã nhào vô mà ăn tươi nuốt sống Mạch tỷ lâu rồi.*ặc ặc*

      Reply

    • CÚN CON SAY SỮA
      Dec 19, 2011 @ 17:00:42

      Bàn tử ca là đại nhân vật nào thế? Nàng tiết lộ đi để ta còn cuồng theo với.

      Reply

      • Mẹ tí
        Dec 20, 2011 @ 08:48:47

        Ơ ss ko biết à? anh í là nhân vật phụ trong truyện “ai nói xuyên qua hảo”. Truyện đấy đọc hài thôi rồi! cũng sắp end rồi thì phải! vì đến giai đoạn này là anh ấy sắp chết rồi. Yêu chị nữ chính bao năm thế mà chẳng được yêu lại. Hic!cũng tội nghiệp lắm!Bạn trên chắc là hâm mộ tình yêu của anh Bàn tử này.

    • Makyo97
      Dec 20, 2011 @ 14:26:34

      Vớ vẩn, TSC làm sao mà mang lại hạnh phúc cho AM được, chỉ có thể làm thủ hạ ngoan của AM thôi. Bản thân anh ta cũng đâu có tư tình với AM

      Reply

  17. cloverken
    Dec 17, 2011 @ 13:16:00

    tks ss….iu anh Thanh quá đi ah…:x:x:x

    Reply

  18. bong
    Dec 17, 2011 @ 13:20:14

    Tks mẹ Cún!

    Reply

  19. Kei
    Dec 17, 2011 @ 18:22:24

    Cán cân của em đang càng ngày càng nghiêng về Đường Thiệu Nghĩa rồi ( thik mấy anh nam phụ chung tình í ^^!)

    Reply

  20. ocsenchay
    Dec 17, 2011 @ 19:36:28

    tks chị
    chị edit truyện rất hay và dễ hiểu=)

    Reply

  21. ptlhuong
    Dec 17, 2011 @ 21:05:51

    Thank mẹ Cún, ôi Thanh ca ca tương tư kìa, kết câu cuối của Thôi Diễn quá.
    ^_^

    Reply

    • Makyo97
      Dec 18, 2011 @ 09:13:26

      Chuẩn, chị giống em. Lúc đọc cv cái câu này của A Diễn, em đập bàn “phình” một tiếng, nói: ” Thế mới đáng mặt nam nhi!”. Nhưng mà, ai dám chắc Mạch tỷ sẽ không “Thi..” TNT sau khi anh ý lôi chị ý vào động phòng=)))

      Reply

    • CÚN CON SAY SỮA
      Dec 18, 2011 @ 19:23:45

      Hi hi. Mấy nàng đầu óc đen tối, chỉ đợi có thế thôi.

      Reply

  22. haithu84
    Dec 17, 2011 @ 22:23:34

    thanks bạn

    Reply

  23. Makyo97
    Dec 18, 2011 @ 09:14:34

    Hic, chap này thương anh Nghĩa vô hạn. Dự cảm rất xấu, không biết rồi sau có phải luyến tiếc không

    Reply

  24. Makyo97
    Dec 18, 2011 @ 09:59:12

    Tình hình là rất tình hình, hôm nào em cũng bò lên đây comment hết cả thời gian làm việc khác, phải nói là blog cunconsaysua có sức hấp dẫn rất cao.

    Haizz, series Họa Mi của Điển Tâm, em gái của Long Vương nhà mình đã lên sàn điện ảnh rồi đó, không biết bao giờ mới được xem AMTQ

    Reply

    • CÚN CON SAY SỮA
      Dec 18, 2011 @ 19:25:18

      Thông tin chính thức chưa nàng? Copy đường link lên đây cho các tỉ muội cùng xem với nào.

      Reply

      • Makyo97
        Dec 19, 2011 @ 10:28:21

        Họ mới đang làm phim chị à. Tại gần đây có một đợt em tấn công vào chiến trường Điển Tâm nên lượm được thông tin thôi, nhưng mà em sẽ cố gắng cập nhật cho mọi người nếu có chi tiết.

  25. Thanh Trà
    Dec 18, 2011 @ 16:13:29

    Cám ơn mẹ Cún.

    Reply

  26. chirikamo
    Dec 18, 2011 @ 17:48:51

    doi hoai sao k thay chua 105 ha me cun

    Reply

    • CÚN CON SAY SỮA
      Dec 18, 2011 @ 19:18:26

      Vào blog của mẹ Cún thì lưu ý là không hối thúc nha. Tất cả các reader khác đều biết rằng mẹ Cún hiện đang mang thai em bé sắp đến ngày sinh đồng thời phải chăm sóc Cún mới được 3 tuổi. Ngày thứ 7 và chủ nhật mẹ Cún hầu như không bao giờ post bài vì giành thời gian cho gia đình.

      Reply

      • kokekkoko_kekek
        Dec 19, 2011 @ 14:38:38

        mẹ Cún lăn tăn gì, đứa nào hối thúc thì cứ bắn bỏ thôi

      • Makyo97
        Dec 19, 2011 @ 16:06:09

        mẹ Cún à, cứ kệ đi, coi như không khí luôn.
        Rõ thật là quá quắt, chẳng lẽ các bạn đấy không còn việc gì ngoài việc đọc truyện hay sao mà bắt người khác phải không làm gì ngoài việc up truyện cho các bạn ý đọc?

  27. kokekkoko_kekek
    Dec 18, 2011 @ 18:20:54

    like ý kiến của Thôi Diễn.e mog 2 người này sớm thành đôi mà 😀

    Reply

  28. Nguyễn Ngọc Bảo
    Dec 18, 2011 @ 19:30:58

    Thanks bạn.

    Reply

  29. Gigisusu Nguyen
    Dec 18, 2011 @ 21:41:43

    Oi, duoc xem roi, mung qua di thoi. Hihi, thich cau cuoi cua TD nhi, ma de gi.. ^^ Thich TNT TNT

    Reply

  30. bimchip
    Dec 19, 2011 @ 10:54:01

    thương anh Thanh quá, không biết làm thế nào đây?

    Reply

    • Makyo97
      Dec 19, 2011 @ 10:59:49

      Tưởng tượng ra cảnh anh ý với chị ý cưới nhau đi, an ủi linh hồn

      Reply

      • Hương Ruby
        Jan 29, 2023 @ 02:48:46

        Trong bản Truyền hình có cảnh AM và TNT nắm tay nhau đi đó. Ảnh này TNT mặc đồ thường phục màu trắng pha xanh. AM mặc bộ váy trắng áo choàng xanh. AM còn cười nhẹ nhàng như thiếu nữ mới yêu cơ ❤ . Có phân cảnh TNT và AM mặc đồ màu vàng đỏ trông giống áo cưới nữa, mỗi tội thừa cơ nàng nhảy lên dùng dao đe dọa Trần Khởi. Cảnh này k có trong truyện và cảnh AM ôm TDC. Ôi, dù lên phim TDC nam 9 (mình thấy cũng hợp lí, dù sao sau này TDC cũng lên vua… Là kẻ tài giỏi và hời nhất trong truyện) nhưng nên để mọi tình tiết như trong nguyên tác sẽ tốt hơn… Đừng để AM từ yêu TK, TDC rồi TNT và cuối cùng lại yêu nốt ĐTN nữa thì mình thấy k ổn tí nào.
        Tuy page mình hơi thiên vị a Thanh chút và mình cũng k giỏi văn nhưng nếu bạn nào muốn tìm những thông tin mới nhất về bộ phim AMTQ thì có thể ghé page mình:
        https://www.facebook.com/groups/889498805005607/?ref=share_group_link&exp=8ce3

  31. Mẹ tí
    Dec 19, 2011 @ 16:51:20

    Cái số ko có tem!híc
    canh cả ngày để được giật tem chap 105 nhưng mà mãi chả thấy ss post. Mấy hôm liền thấy ss post lúc hơn 4h chiều. Ấy vậy mà bây giờ vẫn chưa có…Huhu! mọi ng đừng có giật tem chap sau đấy, tem đấy là của mình!

    Reply

  32. CÚN CON SAY SỮA
    Dec 19, 2011 @ 16:57:33

    mẹ Cún đang bị cúm đây này. Mẹ Tí có biết chữa cảm cúm trong khi mang thai thế nào không, bảo mẹ Cún biết với, nếu không thì còn lâu mới có tem.

    Reply

    • Mẹ tí
      Dec 20, 2011 @ 08:43:35

      Bà chị làm dược sĩ dặn chỉ được uống cảm xuyên hương thôi! ko được làm gì khác. Ko được xông, ko được bôi dầu (đặc biệt là dầu con hổ rất nguy hiểm), ko uống thuốc cảm cúm thông thường. Chịu khó giữ ấm.
      Mẹ cún chịu khó làm theo vậy nhé! cái này theo em biết thì chu kì khoảng 21 ngày là virut hết vòng đời sống nên sẽ tự khỏi (với điều kiện giữ gìn) nên đành phải để thế thôi. Có thai là mệt thế đấy, ốm cũng phải chịu! Mẹ cún cố gắng lên nhé để còn chăm cho bé cún nữa.

      Reply

  33. yuulovegreen
    Dec 19, 2011 @ 22:00:41

    thanks ss

    Reply

  34. thangsauxanh
    Mar 31, 2012 @ 00:48:47

    thank you!

    Reply

  35. luu
    Apr 18, 2012 @ 10:13:03

    Anh chàng Thôi Diễn này đúng là thô bỉ học!

    Reply

  36. jumbojumbo
    Jul 12, 2012 @ 15:37:32

    Quyết định mang tình yêu của mình trao cho anh Thanh,
    anh Nghĩa hay ngượng quá, ko hợp với A Mạch lắm^^

    Reply

Leave a comment